Mưa! Cơn mưa đầu mùa dâng trào nỗi nhớ! Trong tôi giờ đây đang tràn ngập nỗi nhớ về Ba, về một người Ba hiền từ, nhân hậu quá đỗi!

Lời yêu thương muộn màng…
Trong tôi giờ đây đang tràn ngập nỗi nhớ về Ba! Một người Ba hiền từ, nhân hậu, chất phác. Suốt mấy chục năm qua, Ba chưa từng đánh tôi, dẫu là một roi. Một lời trách móc, la rầy…, Ba cũng chưa từng.
Sao Ba tôi hiền quá đỗi?
Ấy thế mà sao ông trời nỡ cướp đi người Ba thân thương của chúng tôi một cách thình lình, oan nghiệt và đau đớn đến như vậy!
Lỗi tại trời hay do số phận? Hay do một bộ phận tham gia giao thông thiếu ý thức nào đó đã khiến Ba tôi về với cõi vĩnh hằng, mãi mãi rời xa cuộc sống nơi trần ai?
Mưa đang rơi hay lòng người đang khóc? Mưa vỗ về an ủi hay là giọng nói, ánh mắt, nụ cười hiền lành của Ba đang nhẹ nhàng dõi theo…?
Ba ơi! Ở chín tầng mây, Ba có nghe chăng tiếng lòng của con đang ngày đêm nhớ thương và mong mỏi được nhìn thấy Ba, được nghe Ba nói; dẫu cho đó là một lần duy nhất?
Nhưng chẳng thể! Yêu thương kia đã quá muộn màng rồi sao?

Giờ đây con đang đứng trước di ảnh của Ba, ngắm nhìn Ba, trò chuyện cùng Ba để Ba bớt buồn tủi và đau đớn.
Nét mặt Ba vẫn sáng, ánh mắt vẫn trìu mến nhìn con. Xa xăm, dịu vợi và mênh mông quá! Ba ơi! Ba…!
Đêm nào con cũng nghĩ về Ba nhưng không dám rơi nước mắt trước mặt mẹ và các em. Con sợ mình yếu mềm, con sợ mình không kiềm chế nổi sẽ bật thành tiếng hét, tiếng thét lên đến tận trời xanh!
Tự nhủ mình phải là chỗ dựa tinh thần cho mẹ và em. Nhưng sao khó quá đỗi! Khó quá Ba ơi!
Những bữa cơm chay, những nén nhang, lư hương, bát nước, lời Kinh, câu kệ liệu có sức vi diệu để giúp Ba về với thế giới bên kia được an lành hay không? Con cũng không biết nữa?
Nhưng cứ tin, cứ nguyện cầu để linh hồn của Ba được siêu thoát nhẹ nhàng, để cái chết của Ba được minh bạch, rõ ràng…
Bao nhiêu kỷ niệm chợt ùa về…
Cơn mưa nặng hạt nhưng hiền hòa. Dường như con đang mường tượng Ba đang về thăm mẹ con con, thăm ngôi nhà, vườn sân, cây cối, giếng nước…
Về để tâm tình chuyện nghề, chuyện nghiệp và bao nhiêu câu chuyện buồn vui ở đời. Những nỗi lòng thầm kín bấy lâu nay Ba chưa kịp giãi bày…
Con còn nhớ quê mình mỗi mùa mưa lụt, nước lênh láng, Ba dẫn con đi học. Qua dòng nước chảy xiết, con run sợ, nắm chặt lấy cánh tay của Ba, dò dẫm từng bước theo Ba. Cảm giác ấm áp biết bao!

Những lần Ba dẫn con đi tác nghiệp. Rồi những khi con viết bài, đọc to thành tiếng để Ba nghe góp ý, nhận xét…
Mọi người trong nhà ai cũng bảo Ba con mình giống nhau, từ khuôn mặt, hình dáng, tính cách đến sở thích, đam mê…
Chưa bao giờ con cảm nhận sự trống vắng, hụt hẫng như hôm nay!
Chưa bao giờ con nhớ Ba đến thế, Ba ơi!
Và cũng chưa bao giờ con khao khát, ước ao được quay về với ngày xưa, được bé lại, được Ba chở che bảo bọc và yêu thương… đến như vậy!
Ba… ơi….! Ba…!!!
Đời Sống News